Bạn đang đọc truyện Tiên Nghịch full (đã hoàn thành) của tác giả Nhĩ Căn. Đây là một câu chuyện tuyệt vời thuộc thể loại Tiên Hiệp, xoay quanh cuộc hành trình của Vương Lâm - một thiếu niên bình thường trong dòng họ Vương, nổi danh trong vài thôn xóm xung quanh. Gia tộc họ Vương có nguồn gốc từ môn thợ mộc và được coi trọng ở thị trấn với các cửa hàng sản xuất và bán đồ gỗ.
Với may mắn gia nhập môn phái tu tiên của nước Triệu, Vương Lâm bắt đầu một cuộc hành trình xuống dốc tu tiên. Dù đối mặt với thiếu linh căn và những hiểu nhầm tai hại, tất cả đã thay đổi khi anh nhận được "Thần Bí Hạt Châu". Từ đây, cuộc sống của Vương Lâm bước vào con đường tu tiên, đầy gian khổ và trở ngại, trong đó anh phải đối mặt với những oan trái và nỗ lực thoát khỏi những tội danh vô tội.
Liệu Vương Lâm, một thiếu niên bình thường, có thể vượt qua những khó khăn, hoàn thành cuộc hành trình tu tiên đầy thách thức? Liệu tu tiên có phải là sự nghịch thiên hay thuận thiên, vô tình hay hữu tình? Cùng theo dõi cuộc hành trình qua 1976 chương của Truyện Tiên Nghịch để khám phá những câu chuyện thú vị này! Bên cạnh đó, còn có những truyện cùng tác giả cũng vô cùng hay và hấp dẫn như Ngã Dục Phong Thiên hay Nhất Niệm Vĩnh Hằng.
Tiên Nghịch # Chương 1 => 5
- Thiết Trụ, đọc sách thế nào?
Thiết Trụ ứng phó vài câu, phụ thân gõ gõ tẩu thuốc, đứng dậy nói:
- Cha, tứ thúc sắp tới chưa vậy?
Phụ thân một khi nhắc tới lão Tứ, trên mặt lộ ra vẻ thổn thức.
Mẫu thân gật đầu, cảm động nói:
- Thiết Trụ, lúc này mới nửa năm không thấy, thân hình lại cao lên rồi.
Cha mẹ Thiết Trụ vội vàng đứng lên, phụ thân hắn cười nói:
Trung niên hán tử hướng về hắn nháy nháy con mắt, trêu ghẹo nói:
Thiết Tụ phụ thân trừng mắt nhìn Thiết Trụ liếc mắt một cái, cười mắng:
- Thằng nhóc con này, ngay vừa rồi còn cằn nhằn ngươi là còn không đến nhanh lên.
Trung niên hán tử nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của Thiết Trụ, cười nói:
Thiết Trụ hưng phấn hoan hô một tiếng, cầm lấy sách lật xem một chút, vui mừng không kìm chế được.
Trung niên hán tử nhìn cha Thiết Trụ, nói:
- Nhị ca, Thiết Trụ năm nay mười lăm tuổi phải không?
Thiết Trụ phụ thân gật đầu, xúc động nói:
- Sang năm, thằng nhãi con này liền mười sáu, ô, nhoáng một cái hơn chục năm đi qua, thực mau.
Nói xong, mắt hắn lộ ra vẻ cưng chiều, nhìn chính nhi tử mình.
Trung niên hán tử trầm ngâm một chút, sắc mặt nghiêm túc, nói:
Thiết Trụ phụ thân ngẩn ra, biến sắc nói:
- Hằng Nhạc Phái? Nhưng là cái Hằng Nhạc Phái kia, nơi tất cả đều là tiên nhân?
Trung niên hán tử cười, gật đầu nói:
Mẹ Thiết Trụ cực kỳ vui mừng, vội vàng nói:
Trung niên hán tử sờ sờ đầu Thiết Trụ, nói:
- "Cái gì tên là tiên nhân?" Thiết Trụ do dự một chút, nhẹ giọng dò hỏi.
Trung niên hán tử sắc mặt nghiêm túc, nhìn Thiết Trụ, nói:
Thiết Trụ ở trong mơ hồ, đối với tiên nhân có một tia hiếu kỳ.
Trung niên hán tử kéo Thiết Trụ, tán thưởng mà nói:
- Hảo hài tử, ngươi mấy ngày nay thu thập một chút, ta cuối tháng sẽ tới đón ngươi!
Tiên nhân? Rốt cuộc là cái gì?
- Vương gia sinh đứa con tốt, người ta được Hằng Nhạc Phái thu làm đệ tử.
Thiết Trụ phụ thân đang dìu một cái lão nhân tóc bạc trắng, nói với Vương Lâm.
Thiết Trụ vội vàng nhu thuận đồng ý, lão nhân nhìn Thiết Trụ, cảm khái nói:
Cha Thiết Trụ vẻ mặt ửng hồng, cười nói:
Mẹ Thiết Trụ vội vàng tiến lên, nâng lão nhân đi về phía yến hội.
- Cha, tứ thúc hôm nay đến không?
Thiết Trụ phụ thân lắc đầu nói:
Cha Thiết Trụ sắc mặt phức tạp, sau một hồi nói:
Lão giả ánh mắt đảo qua, nhìn Thiết Trụ, mỉm cười nói:
Thiết Trụ phụ thân nhướng mày, theo sau đó giãn ra, nói:
Thiếu niên tướng mạo tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, mặt như quan ngọc, ánh mắt lộ ra vẻ khinh miệt.
Lão giả sắc mặt nghiêm túc, quát lên:
Nói xong, hắn liền hướng phụ thân Thiết Trụ nói:
- Khuyển tử nói chuyện khó nghe, lão Nhị ngươi đừng để ý, bất quá.
Nói đến đây, hắn chuyển đề tài, lại nói:
Thiết Trụ phụ thân hừ một tiếng, nói:
- Oa nhi nhà ngươi nếu có thể được, oa nhi nhà ta, nhất định cũng sẽ được tuyển chọn!
Thiếu niên nhạo báng, căn bản là không để ý lão giả khiển trách, miệt thị nói:
Cha Thiết Trụ nghẹn khí nửa ngày trời, sau một hồi mới chậm rãi thở ra, lời nói ra thật thành khẩn.
Vương Lâm ánh mắt kiên định, thấp giọng nói:
- Cha, ngươi yên tâm, ta nhất định có thể được tuyển chọn!
Cha Thiết Trụ hắn ôn hòa vỗ vỗ bả vai nhi tử, trong ánh mắt lộ ra vẻ kỳ vọng.
Cha Thiết Trụ lớn tiếng nói xong, bưng chén rượu lên uống không còn một giọt.
- Ngốc tiểu tử, ngươi sẽ không được tuyển chọn , ngươi không bằng miếng thức ăn gia súc.
Nói xong, hắn cười khinh miệt, theo phụ thân ly khai.
Nửa tháng vội vàng qua đi, một ngày này, tứ thúc Thiết Trụ vội vàng đi xe ngựa đến đây.
Cha mẹ Thiết Trụ vội vàng nghênh đón hắn vào trong phòng, trung niên hán tử rửa mặt, vội vàng nói:
Thiết Trụ phụ thân ngẩn ra, trên mặt lộ ra một tia không muốn, quyết đoán nói:
Mẹ Thiết Trụ nói xong nói xong, nước mắt liền chảy xuống.
Thiết Trụ từ nhỏ đến lớn, đều chưa từng đi ra thôn làng, lần này, là lần đầu tiên hắn ly khai.
Tứ thúc ở một bên cảm động, nói:
Nói xong, hắn vội vàng lôi kéo Thiết Trụ lên xe ngựa, đánh lên ngựa một roi, nghênh ngang mà đi.
Cha mẹ Thiết Trụ, vẫn nhìn xe ngựa nhanh chóng biến mất, rơi lệ không ngừng.
Mẹ Thiết Trụ cắn môi dưới, ánh mắt lộ ra không muốn.
- Oa nhi trưởng thành rồi, tự có phúc khí của nó.
- Thiết trụ, lần đầu tiên rời đi gia đình, có cái gì cảm tưởng a.
Vương Lâm nhận thấy xe ngựa đã dừng lại rồi, cười ngây ngô nói:
Tứ thúc ha ha cười, vỗ vỗ bả vai Thiết Trụ, nói:
Vương Lâm trong lòng càng thêm khẩn trương, cắn chặt môi dưới, gật gật đầu.
Mấy chữ cuối cùng, ngữ khí lão giả thật nghiêm khắc.
Hắn nhìn thấy Thiết Trụ nhìn phía mình, hướng về hắn làm cái mặt quỷ, đã chạy tới hỏi:
- Ngươi chính là Thiết Trụ ca nhà Nhị thúc sao, ta gọi là Vương Hạo.
Vương Lâm cười khẽ, gật gật đầu.
Lão giả nhìn thấy Thiết Trụ cư nhiên không để ý tới mình, đáy lòng buồn bực, đang muốn khiển trách.
- Vương gia ba cái danh ngạch, là bọn họ sao?
Chỉ có Vương Trác, thờ ơ liếc mắt nhìn đối phương một cái, trong lỗ mũi hừ nhẹ một tiếng.
Cha Vương Trác vội vàng tiến lên, vẻ mặt cực kỳ cung kính, sợ hãi liền cả kinh nói:
- Thượng tiên, ba người này đúng là tộc nhân Vương gia đề cử .
Thanh niên gật đầu, không kiên nhẫn nói:
Lão giả trên mặt vui vẻ, vội vàng lôi kéo Vương Trác nói:
- Thượng tiên, đây là khuyển tử Vương Trác.
Thanh niên liếc mắt nhìn Vương Trác một cái thật sâu, sắc mặt dần bình thường, gật đầu nói:
- Vương sư đệ quả nhiên là một cái nhân tài, khó trách có thể được Đạo Hư sư thúc nhìn trúng.
Vương Trác đắc ý nhìn nhìn Thiết Trụ cùng cái thiếu niên lanh lợi kia, kiêu ngạo nói:
- Đó là tự nhiên, bản thiếu gia có tu tiên linh căn, Đạo Hư tiên nhân đúng là khen ngợi không ngừng.
Tứ thúc ngẩng đầu nhìn bầu trời, thì thào lẩm bẩm:
- Thiết trụ, nhất định phải được tuyển chọn a!
Liền như vậy được một lát, con mắt hắn cũng đã bị gió thổi làm đỏ bừng, nước mắt ào ào chảy xuống.
Thanh niên trên mặt lộ ra vẻ cung kính, nói:
- Tam sư huynh, ba người này đúng là Vương gia đề cử.
Trung niên nhân ánh mắt đảo qua, ở trên người Vương Trác nhìn đi nhìn lại vài lần, lại cười nói:
Thanh niên đồng ý, thân thể vừa động, theo đường mòn sơn phong, trong chớp mắt liền biến mất vô ảnh.
- Không hợp cách, đến bên trái đứng.
Tiếp theo lại một cái thiếu niên bị điểm trúng, thấp thỏm lo lắng tiến lên.
Vương Trác bị điểm trúng, trên mặt hắn ngạo khí thu hết, sắc mặt có chút tái nhợt, đi lên trước.
Vương Trác vội vàng cung kính nói:
- Hồi bẩm thượng tiên, tiểu tử Vương Trác.
Trung niên nhân gật đầu, cười nói:
- Nguyên lai ngươi chính là Vương Trác Đạo Hư sư thúc từng nhắc đến, ân, đến bên phải đứng đi.
- Mẹ nó, hắn đúng là chó ngáp phải ruồi. Vương Hạo bĩu môi, hướng Vương Lâm thấp giọng nói.
Hắn ngữ khí ngừng một chút, thoáng trầm ngâm, lại cười nói:
- Nguyện ý, Thượng tiên, ta nguyện ý.
Trung niên nhân gật đầu mỉm cười, nói:
Trung niên nhân nhướng mày, quát:
Trung niên nhân tùy tay chỉ một cái, điểm trúng Vương Lâm.
Ta nhất định có thể được tuyển chọn! Vương Lâm kiên định nghĩ đến.
Vương Trác lại khinh miệt nhìn Vương Lâm, trong mắt biểu lộ ý mỉa mai không thể nghi ngờ.
Trung niên nhân mặt không chút thay đổi, ngừng một chút, lại nói:
Nói xong, trung niên nhân mỉm cười nhìn ba người bên phải, nói:
- Nghị lực tuyệt hảo, đáng tiếc tư chất quá mức bình thường, vô duyên, vô duyên a.
Hắn nhìn mắt Vương Lâm thật lâu, tiếp tục hướng thềm bậc đá đi đến.
- Thời gian đã đến, chỉ có ba người đủ tư cách, còn lại. thất bại!
Vương Lâm cười thảm một tiếng, cơ thể nghiêng một chút, ngã vào trên thềm đá, hôn mê bất tỉnh.
- Sư huynh, 39 người thí nghiệm, bỏ cuộc 25 người, trừ bỏ đủ tư cách ba người ra, còn có 11 nhân.
Nói xong, trung niên nhân cũng không nhìn những thiếu niên này một cái, phất tay áo mà đi.
- Không hợp cách, kế tiếp! Thanh niên thản nhiên nói.
Thanh niên vẻ mặt lại giống như phía trước lạnh như băng, thản nhiên nói:
TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv
Báo lỗi chương Bình luận
đam mỹ tra công list truyện thanh xuân vườn trường có h h văn wattpad truyện h+ tập thể đam mỹ luân phiên cường bạo
Website Truyện Full - là trang đọc truyện chữ online hàng đầu Việt Nam với nhiều thể loại truyện đam mỹ, truyện ngôn tình, truyện sắc chọn lọc dành cho độc giả yêu thích.
cưng chiều vợ nhỏ trời ban rể quý trời cho mai táng tuổi 18 cục cưng có chiêu con đường bá chủ mê vợ không lối về tổng tài anh nhận nhầm người rồi tổng tài anh quá bá đạo rồi thiếu chủ bí mật đạo tình vụng trộm không thể giấu thiên quan tứ phúc đế bá
Thanh niên mỉm cười, ôm quyền nói.
Trên mặt Vương Trác lộ ra vẻ mặt ngông cuồng tự đại, ngạo nghễ nói:
Vương Lâm ngẩng đầu, thản nhiên nhìn vào mắt Vương Trác, đối Hằng Nhạc Phái thanh niên nói:
- Thượng tiên, phụ mẫu ta đều đang đợi ta, còn thỉnh ngài mau chút đưa ta đưa trở về đi.
Vương Trác thấy Vương Lâm rõ ràng không để ý tới mình, lại cười lạnh nói:
- Thằng nhà quê, đời này hãy sống ở trong thôn giống như cha ngươi cùng nhau làm thợ mộc đi.
- Thiết Trụ a, nhất định phải được lựa chọn!
- Đại đạo vô tình. Thanh niên lắc đầu, thân thể khẽ động, phát ra kiếm quang rời đi nơi đây.
- Đạo Hư thượng tiên có thu ngươi làm đồ đệ không?
Vương Trác vẻ mặt tự đắc, kiêu ngạo nói:
Phụ thân Vương Trác mừng rỡ, vỗ vỗ thật mạnh bả vai con mình, thoải mái nói:
- Tốt! Vương Trác ngươi về sau chính là tiên nhân rồi, chúng ta Vương gia, có tiên nhân rối, ha ha.
- Cha, không cần hỏi, con ngươi đã là đệ tử Hằng Nhạc Phái rồi.
Vương Hạo hất lông mi một cái, châm chọc nói:
- Thiết Trụ, ngươi. ngươi thế nào? Mẹ Thiết Trụ, cõi lòng đầy kỳ vọng hỏi.
Tiên Nghịch # Chương 6 => 10
Thiết Trụ trầm mặc, Vương Trác ở một bên châm chọc nói:
Tứ thúc Thiết Trụ, nhướng mày, quát:
Vương Trác trong mắt hàn quang chợt lóe, cười lạnh vài câu không nói gì.
Phụ thân Vương Trác, trong lòng cười lạnh, không chút để ý nói:
Vương Thiên Sơn giọng nói bị kiềm hãm, tức giận nói:
- Ngươi! Ta liều mạng với ngươi!
Nói xong, hắn trừng mắt nhìn Vương Thiên Sơn, nói:
Ngũ đệ của cha Thiết Trụ ở một bên tiếp lời nói.
Vương Trác cười đắc ý, thêm mắm thêm muối nói:
Vương Hạo mặt lộ vẻ không đành lòng, nói:
Tứ thúc Thiết Trụ thầm than, trầm giọng nói:
Vương Trác vừa nghe lời này, lập tức cười to, khinh miệt nói:
Vương Trác cười lạnh, đang muốn châm chọc, Tứ thúc nhướng mày, đối với Vương Trác quát:
Thân thích bốn phía, tất cả đều mang vẻ mặt cười lạnh, nhìn một màn trước mắt.
Tứ thúc Thiết Trụ cười ha ha, trong mắt hàn quang lóe ra, trầm giọng nói:
- Nga? Đại ca, ngươi nói ta không dám?
Phụ thân Thiết Trụ vội vàng tiến lên giữ chặt lão Tứ, vội la lên:
Ngồi ở trong xe ngựa Tứ, cả nhà bước trên con đường về nhà.
Mẹ Thiết Trụ yêu thương nhìn con mình, khuyên giải an ủi nói:
Vương Lâm nhìn cha mẹ, gật đầu nói:
Mẹ Thiết Trụ đem Thiết Trụ ôm vào trong ngực, thấp giọng nói:
- Thiết Trụ à, hết thảy đều trôi qua, ta không nghĩ việc này nữa.
Vương Lâm ánh mắt kiên định, vác cái bọc trên lưng, ly khai sơn thôn, hướng bên ngoài đi đến.
Lúc này ánh trăng mở đường, tinh ngân chỉ hướng, đem bóng lưng Vương Lâm kéo ra rất dài, rất dài.
Vẫn hướng đông, Vương Lâm không để ý cỏ dại cắt rách hai chân, kiên trì không ngừng đi tới.
- Cha, mẹ, Thiết Trụ bất hiếu, xin vĩnh biệt.
- Vây ở chỗ này đúng là chỉ có đường chết, nhưng nhảy xuống lại tuyệt không đường sống, ai.
- Chẳng lẽ cả đời này của mình sẽ bị nhốt ở trong này sao?
- Thạch châu này nhất định là cái bảo bối!" Vương Lâm kinh hỉ không thôi.
Đúng lúc này, bỗng nhiên từ nơi xa truyền đến một tiếng gọi ầm ĩ.
- Người nếu đã tìm trở về, liền đưa đến phòng khách cùng mẫu thân hắn gặp mặt đi.
Thế nên mới có một màn trước đó.
Bên cạnh một trung niên nhân sắc mặt lạnh như băng, thầm than một tiếng, trầm giọng nói:
Một cẩm bào lão giả, cầm lấy chén trà uống một ngụm, không nhanh không chậm nói:
Cuối cùng một lão giả mặt đầy nếp nhăn, thở dài một tiếng, chậm rãi nói:
Lão giả mặt hồng nhướng mày, bất mãn nói:
Lý trưởng lão mở hai mắt, âm thanh lạnh dần, nói:
Trung niên nhân vội vàng giảng hòa, nói:
Cẩm bào lão giả ở một bên bỗng nhiên nói:
- Nếu này những đứa nhỏ khác không được thu nhận cũng bắt chước, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Trung niên nhân cười khẽ, nói:
Trung niên nhân mặt mang mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ:
- Ngươi chính là Vương Lâm kia dựa vào tự sát mới trở thành ký danh đệ tử sao?
Vương Lâm nhìn hắn một , trầm mặc không nói, thanh niên lông mày nhíu lại, cười lạnh nói:
Vương Lâm cầm lấy quần áo, hỏi:
- Lại có thể dựa vào tự sát mới gia nhập vào đây, thật sự là một phế vật.
Vương Lâm lập tức đem ra mấy củ ném tới trên giường đối phương, cười nói:
- Ta nơi này có rất nhiều, ngươi thích ăn thì ăn nhiều một chút.
- Con mẹ nó, tiểu gia ta hai ngày cũng chưa ăn gì, bạn hữu, cám ơn. Đúng rồi, ngươi tên gì?
Vương Lâm nói tên ra, thiếu niên nghe xong, nhất thời ngạc nhiên, thất thanh nói:
- Ngươi chính là Vương Lâm hả, phế… kia dựa vào tự sát mới tiến vào Hằng Nhạc Phái.
Nói đến đây, hắn cảm thấy ngượng, cười nhẹ nói:
Vương Lâm cười khổ, cũng không thanh minh, lại đưa qua mấy củ khoai lang.
Trương Hổ vội vàng tiếp nhận, sau ăn mấy khẩu ngượng ngùng nói:
Tiên Nghịch # Chương 11 => 15
- Con chồn*?(*chồn lông vàng: https://thegioitruyen.com/images?hl=v.og&sa=N&tab=wi)
Trương Hổ nuốt nước miếng, nghiến răng nghiến lợi giải thích.
Vương Lâm ăn miếng khoai lang, nói:
Trương Hổ chết lặng người, nhìn chằm chằm Vương Lâm một hồi lâu, đột nhiên hỏi:
- Bạn thân, ngươi không phải trước kia cùng hắn có thù oán chứ?
Trương Hổ dùng một ánh mắt đáng thương nhìn Vương Lâm, hỏi:
Nói xong, hắn còn dùng tay ra dấu một cái.
Vương Lâm trong lòng dâng lên dự cảm không tốt lành, gật gật đầu.
Nói xong, hắn đặt mấy củ khoai lang còn lại ở trên bàn, thở dài rồi lại nằm xuống giường ngủ đi.
Thời gian rất nhanh trôi qua, trong nháy mắt Vương Lâm ở Hằng Nhạc Phái đã được một tháng rồi.
- Lưu sư huynh, ta muốn về nhà một chuyến, ngày mai sẽ không đến đây.
Thanh niên họ Lưu ánh mắt khẽ đảo, liếc mắt quét qua Vương Lâm, trong lỗ mũi thở "hừ" một tiếng.
- Ký danh đệ tử Vương Lâm cầu kiến Tôn trưởng lão.
Nhìn thấy đối phương mặc áo trắng, Vương Lâm giật mình trong lòng, gật gật đầu.
- Tôn sư thúc, có ký danh đệ tử tới tìm ngươi.
Nói xong, hắn hỡ hững đứng ở một bên.
Một cái giọng nói già nua từ trong vườn truyền đến:
- Ngươi đi xuống đi, ký danh đệ tử tiến vào.
Thanh niên áo trắng cười khẽ một tiếng, cáo lui.
- Đứng ở nơi đó làm gì, còn không báo tên ra?
Giọng nói lộ vẻ bất mãn truyền tới từ một góc trong phòng giữa vườn hoa.
Vương Lâm vội vàng cung kính nói:
Vương Lâm nhíu mày, nhịn không được nói:
- Đệ tử vẫn chưa học tiên pháp gì, làm sao có thể xem như người tu tiên?
Đối phương trầm mặc một lúc, sau hồi lâu thì bực mình nói:
Hồi lâu sau bỗng nhiên ánh mắt chợt lóe, thì thào lẩm bẩm:
- Người đệ tử nào phụ trách nơi đây?
Tôn trưởng lão nhíu mày, không kiên nhẫn nói:
- Nơi này của ngươi có ghi chép về Vương Lâm không?
Xụ mặt, Tôn trưởng lão trầm giọng nói:
- Chỗ ở của Vương Lâm ở viện nào?
- Ở. ở góc Bắc viện phụ chữ thổ.
Thần thức cẩn thận tra xét một lần ở trong phòng, Tôn trưởng lão chau mày, thì thào lẩm bẩm:
- Đi thật mau, hừ, chờ sau khi hắn trở về, lại kiểm tra cũng được.
Ngoài cửa xe ngựa rất nhiều, người đến người đi rất náo nhiệt.
Tất cả mọi người mặt lộ vẻ hâm mộ, đều bắt đầu ào ào ca ngợi.
Cha Vương Lâm đắc ý nhìn thân thích chung quanh, kéo Thiết Trụ đi vào cửa chính, lớn tiếng nói:
- Mẹ nó à, ngươi nhìn xem ai đã trở về.
- Không phải là mười năm sao, ta nhịn thôi!
Vương Lâm kinh ngạc, ngồi dậy cẩn thận đếm lại, đúng là sáu đám mây trắng.
Vương Lâm vội vàng ném hạt châu ra, ngồi xổm trên mặt đất để tránh thoát giọt nước mưa đang bắn tới.
Đám mây trên mặt biến thành bảy đám!
- Nước, nước, ta khát nước chết mất!
-Vương Lâm, ngươi trở về lúc nào, chúng ta đây là. hạn quỷ làm sao?
Vương Lâm cười khổ, đẩy cửa phòng ra rồi nói:
Trương Hổ dùng sức lắc lắc đầu, nói:
-Lưu sư huynh, thân thể cha mẹ ta cũng khỏe, không phiền người quan tâm.
Đoán không ra ý nghĩ đối phương nên Vương Lâm cẩn thận nói.
Đệ tử họ Lưu vỗ ngực, nói cực kỳ nhiệt tình.
Mắt Vương Lâm lộ ra vẻ cổ quái, do dự một chút, hỏi:
-Sư huynh, không phải ngươi có chuyện gì muốn ta đi làm sao?
Đệ tử họ Lưu lập tức lộ ra vẻ bất mãn, giả vờ tức giận nói:
Nói xong, hắn liếc mắt xem Vương Lâm phản ứng ra sao.
Lưu sư huynh vội vàng gật đầu, hâm mộ nói:
-Đến nơi trưởng lão quan trọng hơn, sư đệ nhanh đi qua đó.
-Chẳng lẽ hắn phát hiện ta có thần bí hạt châu?
-Sao vậy, lại muốn về nhà thăm người thân?
-Nhanh chóng dẫn hắn đến chỗ ta, không được chậm trễ!